Bố tôi là người gốc Bắc, ông bà nội đông con lại quá nghèo, bố phải xa quê từ lúc 18 tuổi, lưu lạc vào tận miền Nam làm việc.
Ban đầu ông bà không đồng ý cho bố cưới mẹ, nhưng vì họ yêu thương nhau cuối cùng mẹ tôi vẫn quyết làm vợ của bố. Chúng tôi ở cạnh nhà ông bà ngoại, một miền quê khá xa trung tâm thành phố, vốn chỉ làm những công việc phổ thông. Bố mẹ phải cố gắng rất nhiều để đảm bảo được cho ba anh chị em tôi đều được học xong đại học, tự ra đời và kiếm cơm bằng chính đôi tay của mình.
Vốn kinh tế kém hơn các cậu dì bên ngoại, hiền lành, lại mang cái mác ở quê, gia đình tôi luôn bị anh em trong nhà ngoại coi thường, bà ngoại tôi cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó. Những món ngon bà thường để dành hoặc gửi cho con cháu ở thành phố, còn chúng tôi ở cạnh nhưng bà ít khi quan tâm, chăm sóc. Bù lại, ông ngoại chăm nom chúng tôi từ bé, dạy anh em tôi những điều hay lẽ phải ở đời. Tôi là con út, trên có một anh và một chị gái.
Cuộc sống êm đềm trôi đi, từ nhỏ chúng tôi đã biết thân phận mình và học cách tự lập cũng như giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Rồi chị tôi lấy chồng xa, anh tôi cũng đi học đại học, tôi đang học cấp hai thì mẹ tôi sau một trận ốm nặng đã gần như bị liệt một cánh tay, sinh hoạt hạn chế và chỉ còn có thể làm được những việc nhẹ. Mẹ thường xuyên bị những trận ốm hành hạ, gánh nặng kinh tế dồn hết lên vai bố.
Bố phải chấp nhận xin về làm việc gần nhà để chăm sóc vợ con. Thời điểm này ông bà ngoại cũng có tuổi, tôi và bố thay nhau lo luôn cơm nước cho ông bà. Nhớ về thời điểm khó khăn ấy rồi tự nhìn lại bây giờ khi đã được làm cha, tôi mới hiểu áp lực mà bố phải chịu đựng lớn đến nhường nào. Ông bà ngoại của tôi có tới năm người con, cả trai lẫn gái, chỉ mình mẹ ở quê gần ông bà, còn các cậu dì lập nghiệp và sinh sống ở thành phố, kinh tế khá giả. Ông bà có lương hưu nên về phần kinh tế chẳng đứa con nào phải chu cấp, chỉ thỉnh thoảng về thăm. Đến lúc mẹ tôi đổ bệnh, mẹ có họp anh em lại để bàn bạc việc chăm sóc ông bà ngoại.
Bàn đi bàn lại, chẳng có ai đưa ra phương án giải quyết vấn đề, họ nêu ra đủ mọi khó khăn để vẫn giao phần việc ấy cho bố mẹ tôi, mà thực ra là giao cho người con rể là bố tôi. Họ bảo rằng ăn uống thì ông bà có đưa tiền chợ hàng tháng, chúng tôi ở gần nhất, có thời gian bên cạnh ông bà nhiều nhất, các cháu được ông bà kèm cặp từ bé thì đương nhiên có trách nhiệm chăm sóc ông bà khi về già. Điều đó không hẳn là sai nhưng đặt trong hoàn cảnh của bố tôi: ở rể, vừa đi làm vừa phải chăm lo cho con cái và vợ ốm đau, giờ phải chăm lo thêm cho cả bố mẹ vợ, thật sự tôi nghĩ ít người đàn ông có thể chấp nhận.
Bố tôi vẫn phải chấp nhận, thực hiện nó một cách đầy trách nhiệm. Đến tận việc nấu cơm cho ông bà, bố vẫn nấu hai nồi cơm riêng vì nếu nấu chung một nồi thì cơm chúng tôi ăn cứng và khô, ông bà không ăn được. Món ăn nào cũng luôn được chia ra nấu kỹ hơn một chút cho mềm dành riêng cho ông bà. Đến tận sau này khi ông ngoại tôi lâm bệnh, phải nằm một chỗ, bố vẫn chăm lo sinh hoạt cá nhân cho ông như chính bố đẻ của mình, đến tận lúc ông mất. Sự chăm lo tỉ mỉ đến mức ấy thật sự làm tôi vô cùng tôn trọng bố.
Đến đây chắc có người sẽ nghĩ bố tôi nhu nhược, nhưng không, tôi từng chứng kiến bố khi bị một hàng xóm quá quắt vu oan đã không hề đánh trả, vẫn bình tĩnh một mình sang tận nhà họ để nói chuyện và bảo họ cứ làm rõ chuyện, nếu bố tôi làm việc xấu ấy thề rằng sẽ tự kết liễu đời mình. Tôi cũng về quê nội nhiều lần, được chứng kiến nhiều chuyện, ở đó phụ nữ thường làm hết việc, đàn ông chỉ ngồi chỉ đạo. Thế nhưng dù sinh ra ở đó, sống ở đó nhưng bố tôi không đưa nếp sống đó vào cuộc sống gia đình chúng tôi. Bây giờ ông bà ngoại đã mất cả, anh chị em chúng tôi đều có chút sự nghiệp, kinh tế vững vàng ở thành phố, muốn đón bố mẹ lên chăm sóc nhưng bố mẹ vẫn quyết ở quê để hương khói cho ông bà tổ tiên bên ngoại.
Bố tôi đã "làm dâu" như thế kéo dài nhiều năm, kinh tế gia đình tôi bây giờ lại thành khá nhất trong số các con cháu của ông bà ngoại. Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, chắc phước đức của bố mẹ tôi đã phần nào giúp chúng tôi có được ngày hôm nay. Kể ra câu chuyện này tôi không phải muốn khoe ra một hình tượng, chỉ là muốn thêm một vài góc nhìn trong cuộc sống muôn màu, để các bạn đọc nếu muốn tin hãy tin vào nhân quả báo ứng. Hãy cứ gieo nhân tốt rồi trời xanh tự khắc sẽ giúp bạn hái được những quả ngon. Phận làm con, dù là con dâu con rể, nếu có thể hãy coi như mình có tứ thân phụ mẫu. Hãy coi bố mẹ chồng, bố mẹ vợ như chính bố mẹ ruột của mình.
Thành Nam
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Đọc bài gốc tại đây.
Học viện Thanh Thiếu niên Việt Nam vừa tổ chức lễ công bố quyết định thành lập Phân hiệu Học viện Thanh thiếu niên Việt Nam tại TP Hồ Chí Minh, trên cơ sở nâng cấp từ Phân viện Học viện Thanh thiếu niên Việt Nam.
Tối 4-10, Lễ hội áo dài du lịch Hà Nội 2024 đã khai mạc với đêm nghệ thuật ấn tượng.
Bộ Nội vụ Anh đưa ra luật cấm xylazine, loại thuốc an thần thú y được người nghiện ma túy lạm dụng để tăng cảm giác 'phê'.
Tại buổi họp báo về Ngày Sách và văn hóa đọc năm 2023, Á hậu Thúy Vân mong muốn được làm đại sứ văn hóa đọc trọn đời để lan tỏa giá trị của việc đọc sách.
Vườn hoa xuân Cần Thơ thực hiện ở 'phút 90' đã chính thức hoạt động với 14 tiểu cảnh, các loại hoa trang trí.
Ngày 12/6, Đảng bộ trường THPT Nguyễn Trãi (quận Ba Đình, TP Hà Nội) đã tổ chức Lễ kết nạp 2 đảng viên mới là học sinh lớp 12. Hai đảng viên mới được kết nạp là quần chúng ưu tú của Đảng đã có một quá trình phấn đấu rèn luyện trong suốt 3 năm dưới mái trường THPT Nguyễn Trãi – Ba Đình.
Cự Giải vào đầu tuần phân vân suy nghĩ nhiều thứ; Kim Ngưu sẽ phải tạm gác các dự định lớn lao của mình lại và xắn tay lên hỗ trợ các thành viên trong nhà.
Nhiều ngôi chùa với những nét đẹp kiến trúc truyền thống đang dần bị tác động, mai một bởi sự cải tạo, cơi nới không phù hợp, thậm chí là gây phản cảm, giảm tính tôn nghiêm.
Em 42 tuổi, là người ngoại tỉnh, sống và làm việc tại Hà Nội, sống tình cảm, ghét lươn lẹo, tính toán.