Một người đàn ông, thay vì bảo vệ hai đứa con của mình, đã kéo chúng xuống dòng nước lạnh. Không phải để giải thoát, mà để kết thúc tất cả, theo cách hèn nhát nhất.
Hai đứa trẻ ấy có thể mới hôm qua còn đến trường, còn gọi “bố ơi” bằng giọng trong veo, còn cười khanh khách khi được mua cho cây kem, còn ngủ yên trong vòng tay người mà chúng tin là bờ vai an toàn nhất thế gian. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc méo mó của người lớn, tất cả bị dập tắt.
Chúng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kịp nói “con sợ”, không kịp hỏi “vì sao bố lại làm thế?”. Đôi bàn tay từng che chở nay lại lạnh lùng nhấn chìm chúng. Những vòng ôm từng là yêu thương nay trở thành sợi dây kéo xuống đáy sông.
Không ai dám tưởng tượng những giây cuối cùng ấy. Hai đứa trẻ nhỏ xíu, vùng vẫy trong tuyệt vọng, giữa dòng nước lạnh cắt da. Nếu yêu thương là như thế thì thứ tình yêu đó độc như thuốc độc.
Chúng ta đã quá quen với những dòng tin kiểu “người cha bế tắc, ôm con tự tử”, đến mức sự ghê rợn bị thay thế bằng thương cảm. Nhưng đây không còn là bi kịch. Đây là một dạng tội ác mượn danh tình yêu, nơi kẻ yếu đuối chọn cách “chết cùng con” thay vì sống vì con.
Đừng nói “tội nghiệp quá”. Đừng biện minh bằng hai chữ “bế tắc”. Bế tắc không cho phép ai giết người, dù đó là con ruột của chính mình.
Một người cha có thể khổ, có thể nghèo, có thể mất tất cả, nhưng không thể mất nhân tính. Khi đã kéo hai đứa trẻ vô tội cùng đi xuống nước thì không còn gì để bênh vực. Không còn chỗ cho sự cảm thông ở đây, chỉ còn sự phẫn nộ và rùng mình.
Cứ sau mỗi vụ như thế này, mạng xã hội lại dậy sóng. Người thì thương cảm, người thì chửi rủa, nhưng rồi tất cả lại lắng xuống rất nhanh. Chúng ta nhanh chóng quên. Đến khi lại thêm một vụ khác lặp lại, y hệt. Và trong sự lặp lại ấy, sự vô cảm của xã hội đã được hợp thức hóa bằng lòng thương hại rẻ tiền.
Phẫn nộ là cần, nhưng phẫn nộ thôi chưa đủ. Bởi đằng sau những cái chết lãng xẹt đó là một xã hội đang rạn nứt từ bên trong, nơi người ta sống cùng nhau mà chẳng còn thực sự nhìn thấy nhau.
Gia đình giờ nhiều nơi chỉ là những căn nhà có wifi mạnh, nơi mỗi người cắm mặt vào điện thoại, trò chuyện với người xa lạ hơn là với người thân. Cha mẹ không biết con mình đang nghĩ gì. Con cái không hiểu cha mẹ đang gánh chịu những gì.
Chúng ta đang ở thời đại của sự kết nối ảo nhưng cô đơn là có thật. Nhà cửa khang trang hơn, bàn ăn đầy ắp hơn nhưng ánh mắt dành cho nhau thì ngày càng ít đi. Chúng ta có thể biết tin người xa lạ ở đâu đó tận bên kia bán cầu, nhưng lại không biết người thân ngay cạnh mình đang khổ tâm thế nào.
Nhiều bi kịch bắt đầu từ sự im lặng kéo dài. Một người rút vào thế giới riêng, một người khác mải mê với công việc và khoảng trống giữa họ cứ lớn dần lên. Cho đến khi một trong hai buông tay, ta mới nhận ra rằng suốt thời gian qua, mình chưa từng thực sự sống cùng nhau, chỉ là cùng tồn tại trong một không gian.
Đến khi phát hiện ra thì đã muộn, khi tất cả chỉ còn là một bài báo, một dòng tin “nhảy cầu thương tâm”. Đó là lời cảnh báo nghiêm khắc cho mỗi gia đình, mỗi tổ chức xã hội, mỗi cộng đồng.
Hãy tỉnh lại. Hãy nhìn lại những mối quan hệ trong chính nhà mình. Đừng để những cơn giận, những vết rạn nhỏ trong hôn nhân, trong công việc, trong mưu sinh... trở thành mồi lửa cho bi kịch. Bởi không ai chết chỉ vì nghèo, chỉ vì cãi nhau, chỉ vì nợ nần. Người ta chết vì không còn ai bên cạnh để nắm tay, để nghe, để nói một câu thật lòng: “Đừng dại dột".
Và hơn hết, hãy nhìn lại cách chúng ta sống cùng nhau. Gia đình, nhà trường, các tổ chức, chính quyền... ai cũng có phần trách nhiệm. Mỗi khi ta thờ ơ trước nỗi buồn của ai đó, mỗi khi ta quát tháo, mỉa mai, hay bỏ mặc người thân vì “bận”, là ta đang đẩy họ thêm một bước gần hơn đến tuyệt vọng.
Hãy quan tâm nhau, không phải bằng tin nhắn “ăn cơm chưa?”, mà bằng sự hiện diện thật. Hãy đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt người đối diện, hỏi họ một câu thật lòng: “Em ổn không? Anh ổn không? Con ổn không?”.
Đừng để những câu hỏi ấy trở thành lời độc thoại bên quan tài. Đừng để những cái chết oan uổng, tức tưởi như ở cầu Bến Thủy tiếp tục lặp lại, chỉ vì chúng ta đã sống quá lạnh, quá nhanh và quá thờ ơ.
Nhiều khi, bi kịch không bắt đầu từ cái chết. Nó bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta ngừng quan tâm nhau.

Theo thống kê, TP.HCM có 35/168 xã phường không có người từng làm công tác giáo dục để đảm nhận vị trí quản lý giáo dục (chiếm tỉ lệ 20,3%), Vĩnh Long là 69/124 (chiếm 55,6%), Tây Ninh con số này lên tới 60/96 (chiếm 62,5%)...

HUẾ - Công đoàn Huế đã trao 20 triệu đồng động viên cán bộ, chiến sĩ công an đang tích cực thu dọn vệ sinh, khắc phục hậu quả sau...

Chính phủ ban hành Nghị định quy định rõ các hình thức, nguyên tắc và thủ tục cung cấp viện trợ của Việt Nam cho nước ngoài hiệu quả, minh bạch.

Sau 25 mùa phát sóng, cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia vẫn là sân chơi trí tuệ được đông đảo khán giả yêu thích, thu hút những học sinh xuất sắc từ nhiều trường THPT trên toàn quốc. Bước ra từ cuộc thi không chỉ các quán quân mà nhiều thí sinh khác cũng ghi dấu ấn với những thành công đáng kể trong sự nghiệp. Trong đó, Đặng Việt Dũng là cái tên gây chú ý. Khi là học sinh Trường THPT Chuyên Hà Nội – Amsterdam, Dũng đại diện cho trường tham dự kỳ...

Thượng tướng Lê Quốc Hùng, Thứ trưởng Bộ Công an vừa gửi thư khen Công an tỉnh Khánh Hòa về thành tích xuất sắc trong đấu tranh, xử lý tội phạm quốc tế đặc biệt nguy hiểm. Thư khen ghi, nhờ làm tốt công tác nắm tình hình địa bàn và triển khai đồng bộ các biện pháp nghiệp vụ, Công an tỉnh Khánh Hòa kịp thời phát hiện, bắt giữ đối tượng Omokeev Ulukbek (47 tuổi, quốc tịch Kyrgyzstan). Omokeev Ulukbek là tội phạm quốc tế bị truy nã đỏ của Tổ chức...

Hà Nội yêu cầu áp dụng các thiết bị máy bay không người lái, ứng dụng mạng xã hội để kiểm soát và xử lý hoạt động đốt rác, rơm rạ gây ô nhiễm. Đồng thời xem xét thí điểm công nghệ phun sương giảm bụi tại khu dân cư, công viên và đường giao thông.

Sau một ngày gây án, hai tên cướp dàn cảnh mua nhẫn vàng nặng một lượng, trị giá hơn 130 triệu đồng rồi bỏ chạy, đã bị các trinh sát bắt giữ.

Sáng 29-11, TP.HCM lạnh khoảng 20°C, nhiều người khoác thêm áo, quàng khăn giữ ấm. Không khí se lạnh hiếm gặp khiến nhiều người thích thú.

U22 Malaysia là một trong 2 đối thủ của U22 Việt Nam ở vòng bảng môn bóng đá nam SEA Games 33. Huấn luyện viên Nafuzin Zain cho biết mục tiêu trước mắt của đội bóng này là thắng U22 Lào trước khi bước vào trận đấu quan trọng nhất với U22 Việt Nam. Tuy nhiên, ông cũng lo ngại tiếp tục gặp 'dớp' không thắng trận đầu tiên. 'Trong 2 giải đấu trước, chúng tôi đều gặp khó vì thất bại trong trận ra quân. Giành 3 điểm ở trận đấu đầu tiên rất quan trọng...