15 năm trôi qua, tôi vẫn chôn chặt hoài niệm về mối tình đầu đầy kỷ niệm, không thể quên được hình bóng em.
Tôi 38 tuổi, số tuổi ngày càng tăng, lòng cũng nặng trĩu, không thể buông bỏ. Tôi tạm gọi là người đàn ông thành công, vợ đẹp, con trai ngoan, có nhà, có xe, công việc ổn định. Ra trường, không làm đúng theo ngành nghề đã học hồi đại học, nhưng so với bạn bè trong lớp, tôi thành công và ổn định hơn đa số các bạn. Nhìn ngoài, ai cũng ngưỡng mộ, vợ con tôi hạnh phúc vì tôi hết lòng yêu thương, chăm sóc gia đình nhỏ. Nhưng đã 15 năm trôi qua, tôi vẫn chôn chặt hoài niệm về mối tình đầu đầy kỷ niệm, không thể quên được hình bóng em.
Chúng tôi chung lớp đại học, yêu nhau trọn vẹn năm năm, bốn năm học và một năm lăn lộn tìm kiếm việc làm để cưới nhau. Em là người con gái tôi yêu tha thiết, đoan trang, chung thủy, quyết đoán. Có lẽ vì em quá yêu tôi nên tôi ỷ y, không quan tâm, làm tổn thương em vì vài lần quen người khác, dù chỉ vài ba tháng là bị em phát hiện, nhưng em vẫn tha thứ và bỏ qua cho tôi. Khi chạm đến giới hạn cuối cùng của em, em quyết định chia tay và tự đi tìm công việc cho bản thân, dù trước đó em sẵn sàng theo tôi rong ruổi tìm việc. Đến khi biết mình thật sự mất em, tôi mới điên cuồng níu giữ, bất chấp mọi thủ đoạn làm tổn thương em. Nhưng em vốn là người quyết đoán, nhất định bỏ tôi để bắt đầu lại.
Phải sau bốn năm chia tay tôi, em mới lấy chồng. Tôi ôm mối hận trong lòng, vẫn luôn tìm kiếm em dù em chặn hết mọi kênh liên lạc. Tôi nhớ em, lao vào các cuộc tình với bất kỳ ai có nét nào đó giống em. Phải sau năm năm, gặp vợ bây giờ, tôi mới nghiêm túc yêu đương và cưới, dù một lý do nhỏ là tôi quyết tâm lấy vợ cùng quê với chồng em (tôi biết qua bạn trong lớp). Cứ nghĩ có một gia đình hạnh phúc, tôi sẽ quên em, quên hết mọi thứ về em. Nhưng không, tôi vẫn không thể nào quên em, nhất là khi say xỉn hoặc đi công tác ngang qua trường nơi chúng tôi học hồi đại học. Tôi tìm kiếm được số điện thoại của em, gọi em. Nhưng chỉ cần nghe tiếng của tôi là em đoán ra, ngay lập tức chặn số.
Ba năm trở lại đây, tôi kiếm được mạng xã hội của em, mỗi ngày vào xem em làm gì, như thế nào. Thấy em ngày càng mặn mà, xinh đẹp, tôi đoán em ổn với cuộc sống hiện tại. Em vẫn thế, vẫn dịu dàng trong tà áo dài, vẫn đoan trang như ngày nào. Điều đó càng làm tôi không dứt ra được. Tôi biết, dù chỉ trong suy nghĩ, vẫn có lỗi với vợ con, nhưng thực sự tôi không biết làm thế nào để quên em được. Vài lần thử kết bạn nhưng không hồi âm, vài lần nhắn tin chờ nhưng không được hồi đáp. Muốn tìm gặp em nhưng không dám. Tôi phải làm sao bây giờ? Mong mọi người chia sẻ. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Thanh Tuấn
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Đọc bài gốc tại đây.
Nguyễn Thị Hồng Bích, 38 tuổi, bước đầu thừa nhận đã dùng xyanua đầu độc chồng và 3 cháu ruột trong 10 tháng qua.
Ngày sinh nhật của mình là ngày mẫu thân nạn, ngày mẹ phải đau đớn trên bàn mổ hoặc nhà hộ sinh nào đó. Cho đến khi ta khóc oe oe mẹ mới an lòng.
Bất ngờ bị chiếc xe điện từ trong ngõ lao ra đâm ngang, Tuyết Hạnh cùng xe máy ngã xuống đường, cơ thể bầm dập, rạn xương.
Anh trong suy nghĩ của em là người đàn ông chững chạc, khuôn mặt phúc hậu, có bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Du lịch Côn Đảo được định hướng phát triển theo con đường riêng, phát triển xanh và hướng đến du lịch cao cấp, bền vững.
Sáng nay, 25 đoàn đua thuyền thuộc nhiều tỉnh thành đã sôi nổi tranh tài tại Lễ hội Sông nước TP.HCM.
Chủ một nhà trọ tại Hà Đông bị phạt 12,5 triệu đồng vì lắp đặt camera quay lén trong ba nhà vệ sinh của nữ sinh thuê phòng.
Đã đi tắt qua ba con hẻm nhỏ nước ngập nửa bánh xe để ra đường lớn, Phương An vẫn bị chôn chân giữa dòng người và xe suốt vài tiếng, tối 8/10.
Ngày 24/4, Hội đồng Đội T.Ư tổ chức chương trình trao tặng và bàn giao công trình “Không gian đọc sách, tương tác và sinh hoạt Đội” tại Nhà Thiếu nhi tỉnh Điện Biên.